1. Bà, hòn ngọc quý ru em trong êm đềm
Trong gia đình, bà là người mà em yêu quý nhất. Như một người mẹ thứ hai, bà đã yêu thương và chăm sóc em từ những ngày còn bé bỏng, như hạt sương dịu nhẹ. Những câu ru của bà đã đưa em vào giấc ngủ thật an lành và êm đềm.
Bà của em đã trải qua bao nhiêu mùa xuân, giờ mái tóc trắng muốt như bông tuyết. Gương mặt bà đẹp lão, tràn ngập tình mẫu tử và sự ấm áp. Đôi mắt sâu, chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm và truyền thống gia đình. Những nếp nhăn trên gương mặt bà, dù do gian khó của cuộc sống, lại làm bà thêm tươi tắn. Lưng đã còng theo thời gian, nhưng bà vẫn di chuyển nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Đôi bàn tay bà tuy gầy gò nhưng khéo léo, là biểu tượng của lòng nhiệt thành và sự tận tâm. Bà tỉ mẩn với những công việc nhỏ nhất trong gia đình, thể hiện sự siêng năng đáng ngưỡng mộ.
Ký ức tuổi thơ của em đầy ắp tình yêu thương từ bà. Bà không chỉ dành cho em những câu ru êm dịu, mà còn kể những câu chuyện cổ tích đầy hấp dẫn. Không chỉ là tình yêu, bà còn là tấm gương đạo đức để em học tập. Những lời khuyên nhỏ nhưng sâu lắng của bà về lòng nhân ái, đạo đức và sự kính trọng người khác đã giáo dục em trưởng thành. Tấm lòng nhân hậu của bà luôn động viên em, giúp em tự tin trên con đường của mình.
Trong gia đình, bà luôn được trân trọng, và em mong thời gian ngừng lại để bà mãi trẻ trung và hạnh phúc. Những giây phút bên bà là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời em.
2. Bà, đóa hoa tươi rực sáng trong cuộc đời
Mỗi người đều có một bà, và với tôi, bà là nguồn tình thương không bao giờ vơi. Hình ảnh của bà luôn sống mãi trong trái tim tôi, dù chúng tôi không còn sống cùng nhau.
Bà tôi đã bước sang tuổi bảy mươi, tóc bạc phơ như những bà tiên trong truyện cổ. Lưng bà nặng trĩu bởi thời gian và công việc vất vả. Làn da của bà chứa đầy nếp nhăn và những dấu vết nhỏ của lao động. Bà đã hi sinh tuổi trẻ để chăm sóc gia đình, không quản mệt nhọc thức khuya dậy sớm nấu ăn cho mẹ và các dì tôi. Đôi mắt của bà chứa đựng sự ấm áp và tình thương vô tận, bàn tay thô ráp nhưng đầy kiên nhẫn từ những năm tháng lao động. Bà thường bế tôi lên giường và kể chuyện cổ tích, đưa tôi vào giấc ngủ bình yên.
Mỗi sáng, bà dậy sớm gọi tôi, đưa tôi đến trường và đón tôi về mỗi chiều. Sự ân cần và ấm áp của bà làm tuổi thơ của tôi đầy hạnh phúc.
Khi tôi ngã và nằm khóc, bà lấy con lật đật và nói: ‘Trên đời, ai cũng như con lật đật, vấp ngã rồi lại phải đứng dậy và tiếp tục đi. Bà tự hào vì con đã dũng cảm đứng dậy sau mỗi lần như thế.' Từ đó, tôi luôn hứa sẽ không làm bà thất vọng.
Bà chăm sóc cây cảnh trên sân thượng, tạo nên một mảng xanh giữa lòng thành phố. Mỗi lần thấy chồi cây mới mọc, bà lại mỉm cười hạnh phúc.
Những buổi tối, bà kể chuyện cho tôi nghe, khiến tôi như lạc vào thế giới của các nhân vật trong câu chuyện bà kể.
Bà đã đầu tư rất nhiều cho tôi về tri thức, mua sách và khuyến khích tôi đọc. Giờ đây, khi sống xa nhà, tôi luôn lo lắng và nhớ nhung bà.
lo toan và cống hiến trong suốt cả cuộc đời. Đôi bàn tay bà luôn làm việc không ngừng nghỉ, từ việc nấu ăn cho đến làm vườn. Bà đã chăm sóc cả gia đình với tất cả tình yêu và sự tận tâm có thể.
3. Bà, hình ảnh vĩ đại
Nhà em là tổ ấm đầy yêu thương và hòa bình, và trong đó, bà là người được tôn kính nhất. Bà như làn mưa mát rượi giữa mùa hè, làm dịu đi những khô hạn của tuổi thơ em.
Bà đã bước sang tuổi bảy mươi, độ tuổi người ta thường gọi là ‘hiếm có'. Dù đã già nhưng bà vẫn giữ cho mình sự nhẹ nhàng và sức khỏe bền bỉ. Khuôn mặt bà in hằn đầy những vết nhăn của thời gian và những cống hiến không ngừng. Bà giống như cây mai mảnh dẻ, nhưng mạnh mẽ và sống động. Mái tóc bà bạc phơ, là biểu tượng của những kinh nghiệm quý báu. Đôi mắt nheo của bà vẫn sáng bóng, chứa đựng bao dung và từ bi. Đôi bàn tay bà, tuy gầy guộc, nhưng vẫn khéo léo trong mọi công việc gia đình.
Bà luôn là người giải quyết mọi tranh chấp trong gia đình. Bà thường nói: ‘Mọi việc dù lớn hay nhỏ, nếu coi nhẹ thì sẽ trở nên nhỏ bé. Nhưng nếu phóng đại, thì nhìn như không có.' Tình thân ái và yên bình mà bà mang lại làm mọi người trong nhà đều ngưỡng mộ. Bà thường tham gia các hoạt động xã hội như Hội phụ nữ phường, Hội hòa giải và Hội từ thiện, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Mọi người đều kính trọng bà, và khi cần tư vấn, bà luôn đưa ra những phân tích sáng suốt và thuyết phục.
Bà duy trì thói quen tập thể dục buổi sáng, luôn nhắc nhở chúng tôi về tầm quan trọng của việc rèn luyện thể chất và tinh thần. Dù nhà có đầy đủ tiện nghi, nhưng bà vẫn khuyến khích mọi người giặt đồ bằng tay trước khi dùng máy giặt, vì bà cho rằng việc này đảm bảo sạch sẽ hơn.
Em nhớ mãi một kỷ niệm đẹp là lúc em bị sốt. Bà luôn bên cạnh chăm sóc và động viên, như một phép màu giúp em nhanh chóng hồi phục. Trong những ngày đó, em thấy khuôn mặt bà hốc hác hơn, tóc bạc thêm một chút, nhưng sự hiện diện của bà khiến em cảm thấy ấm lòng. Em muốn cầm tay bà và nói: ‘Bà ơi, em yêu bà nhiều lắm!'
Dù có nhiều người bà trong cuộc đời, nhưng bà luôn chiếm vị trí đặc biệt nhất trong trái tim em. Em hứa sẽ cố gắng học tập và ngoan ngoãn để bà vui lòng. Bà ơi, bà là người vĩ đại nhất!
4. Niềm hạnh phúc bên bà ngoại
Bà là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em. Dù chỉ là một tiếng gọi đơn giản nhưng chứa đựng sự thân thương và gần gũi vô cùng từ khi em còn chập chững bước đi.
Hình ảnh của bà ngoại luôn hiện lên rõ ràng trong trí nhớ của em. Một người bà đầy lòng hiền từ, nhân hậu. Bà đã vượt qua tuổi sáu mươi, với hình dáng nhỏ nhắn, mảnh mai, và mái tóc đã bắt đầu bạc. Lưng bà có chút cong xuống nhưng vẫn di chuyển nhanh nhẹn. Đôi mắt bà có thể không còn sắc nét như trước, nhưng ánh nhìn hiền từ của bà tràn đầy tình yêu thương và dịu dàng. Khuôn mặt bà khắc lên những dấu vết của…..
Mỗi nếp nhăn kể một câu chuyện về thời gian và sóng gió của cuộc sống. Khi bà mỉm cười, những nếp nhăn ấy càng trở nên rõ ràng.
Thời thơ ấu, em đã trải qua những ngày tháng yên bình trong vòng tay yêu thương của bà. Bà luôn dành sự trân trọng, chăm sóc và tình yêu thương đặc biệt cho em. Giai điệu ru êm đềm của bà đưa em vào giấc ngủ ngon lành. Với giọng kể trầm ấm, bà dẫn dắt em vào thế giới cổ tích, nơi những nàng tiên và cô bé Tấm nhân hậu tồn tại. Dù bà đã cao tuổi, nhưng bà vẫn thường xuyên giúp đỡ mọi công việc nhỏ trong gia đình. Dù bố mẹ em thường cấm bà làm việc, nhưng bà vẫn thích tìm niềm vui qua việc giúp gia đình.
Vậy mà, bà vẫn dậy sớm để quét sân, quét nhà và thỉnh thoảng nhặt rau nấu cơm. Bà nói: ‘Để bà làm cho vui'. Em cảm thấy hạnh phúc khi được sống cùng bà ngoại. Em sẽ luôn nhớ lời bà dạy, cố gắng học giỏi và ngoan ngoãn để xứng đáng với tình thương của bà.
5. Bà – Người đã giáo dưỡng tâm hồn em
Qua những câu chuyện cổ tích của bà, em đã được trưởng thành, tâm hồn được bà nuôi dưỡng và tình yêu từ bà là niềm hạnh phúc to lớn nhất. Bà ngoại, người em luôn trân trọng và yêu thương, đã đem đến sự ấm áp và hạnh phúc mỗi khi em ở bên bà.
Bà đã bước qua tuổi bảy mươi sáu với mái tóc bạc phơ, đôi mắt đượm nét tuổi già nhưng vẫn tỏa ra sự nhân hậu. Em yêu quý đôi mắt ấy, nơi chứa đựng ánh sáng nhân ái, tạo nên bầu không khí ấm áp như khi em còn bé. Tuy đã già, nhưng bà vẫn khỏe mạnh, linh hoạt và khéo léo trong những công việc nhà. Khi về thăm bà, em luôn được thưởng thức những món ăn ngon bà nấu, như thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt… Bà còn chỉ em cách nấu những món đơn giản.
Từ khi còn nhỏ, em đã được gửi gắm cho bà ngoại chăm sóc, và bà đã dành trọn tình yêu thương qua những điều nhỏ bé. Bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích như Thạch Sanh dũng cảm giết đại bàng cứu công chúa Quỳnh Nga, cô Tấm dịu hiền bước ra từ quả thị, nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn… Những câu chuyện ấy đã khắc sâu trong kí ức tuổi thơ của em. Bà ngoại em đảm đang và khéo tay. Thuở trẻ, bà lao động đồng áng, chăm sóc năm người con nhỏ và còn thủ công làm ra những vật dụng xinh xắn. Hiện tại, dù đã già, bà vẫn hoạt bát trồng rau, chăm sóc vườn tược, và làm những công việc nhỏ để giữ tinh thần thoải mái.
Dù không thể thường xuyên thăm bà, nhưng tình cảm yêu thương của em vẫn nguyên vẹn, và kí ức về bà mãi sống trong em. Em mong bà sống lâu để chúng em có thêm cơ hội yêu thương và chăm sóc bà, đền đáp công ơn dạy dỗ của bà.
6. Hòa quyện vẻ đẹp từ tâm hồn đến ngoại hình
Gia đình em đông đúc, và bà nội em chính là người chịu trách nhiệm quản lý cũng như chăm sóc cả gia đình.
Ngoài việc chịu trách nhiệm về công việc nhà, bà còn luôn quan tâm đến em tận tình. Bà nội dành cho em rất nhiều sự yêu thương và em luôn tôn trọng bà.
Bà nội em, nay đã năm mươi chín tuổi, từng là một giáo viên tiểu học có tiếng. Trước khi nghỉ hưu, vẻ trẻ trung và xinh đẹp của bà là niềm ngạc nhiên của nhiều người. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to và lông mày tự nhiên của bà là biểu tượng của nét đẹp truyền thống. Bà thường chọn những trang phục màu tối như tím than, xanh đậm, tạo nên vẻ trẻ trung và quý phái. Mặc dù đã nghỉ hưu, bà vẫn luôn chăm chỉ, từ việc quét dọn nhà cửa đến nấu ăn ngon. Ngày ngày, bà nội tận tụy làm mọi việc với niềm vui và sự sáng tạo, đặc biệt là những món ăn mới.
Em luôn cố gắng giúp đỡ bà nội trong những công việc nhỏ như quét dọn, đánh bát đĩa. Bà nội không chỉ chịu trách nhiệm việc nhà mà còn là người luôn tràn đầy lòng nghĩa tình và tốt bụng. Cả khu phố đều kính trọng bà và xem bà như một tấm gương sáng để học tập và giáo dục con cháu. Đối với em, bà không chỉ là người thân yêu mà còn là nơi em luôn tìm thấy sự chia sẻ và ủng hộ, là điểm tựa tinh thần vững chắc.
Nội em là hình mẫu về vẻ đẹp từ tâm hồn đến ngoại hình. Em trân trọng, yêu quý và biết ơn bà nội. Em sẽ luôn nỗ lực trong học tập và công việc để mang lại niềm vui cho bà nội và gia đình.
7. Tình Cảm Đậm Sâu Với Bà Nội Yêu Quý
Bà nội là người mà hầu như ai cũng có, và trong gia đình em, bà là người lớn tuổi nhất, luôn dành cho chúng em những lời khuyên và bài học quý báu. Em thật sự yêu quý và kính trọng bà.
Bà nội em đã ở tuổi tám mươi. Dù phải sử dụng gậy để hỗ trợ, bà vẫn giữ được vóc dáng uyển chuyển. Khuôn mặt bà với nhiều nếp nhăn sâu và dấu hiệu của tuổi già, nhưng đôi mắt vẫn sắc sảo và đầy tinh tế. Bà vẫn đam mê đọc báo, mỗi lần đeo kính lão để đọc, lòng em lại thấy ấm áp. Mẹ kể rằng khi em và em trai còn nhỏ, bà nội đã chăm sóc chúng em mỗi khi mẹ bận rộn. Bà kể chuyện và hát ru, đem lại cho chúng em những giấc ngủ tràn đầy ấm áp. Ngày nay, khi bà yếu đuối hơn, chúng em lại thay nhau xoa bóp tay chân để biểu lộ sự chăm sóc. Nụ cười trìu mến của bà là niềm hạnh phúc của chúng em. Em yêu quý bà không chỉ vì tuổi tác mà còn vì bà luôn truyền đạt những giá trị lâu dài, khuyến khích chúng em học hỏi, biết ơn và giữ gìn tình cảm gia đình.
Bà thật tuyệt vời, em mong bà luôn khỏe mạnh và có nhiều niềm vui. Em muốn luôn bên bà, nghe bà kể chuyện và nhổ tóc bạc, để mỗi ngày trôi qua đều là những khoảnh khắc đặc biệt và ý nghĩa.
8. Bà nội – Đấng Phụ Nữ Tuyệt Vời
Chín tiếng chuông đồng hồ vang lên, màn đêm trở nên yên ả và tĩnh lặng đặc biệt. Tiếng gió xào xạc trong khu vườn nhỏ phía trước ngõ như một bản hòa nhạc du dương. Em đứng dậy khỏi bàn học, bước ra sân và hít thở bầu không khí trong lành để xua tan mệt mỏi.
Còn hai bài toán Toán nữa, em phải cố gắng hoàn thành cho xong dù đang mệt mỏi. Tiếng trở mình nhẹ nhàng từ giường bên cạnh vang lên. Bà nội vẫn thức đợi em…
Bà nội em đã vượt qua tuổi bảy mươi với dáng người mảnh mai và lưng hơi còng. Thời gian đã in sâu dấu vết trên mái tóc bạc phơ và gương mặt rám nếp nhăn của bà. Mắt bà có vẻ mờ nhưng tai vẫn rất nhạy bén. Chỉ cần nghe tiếng bước chân hay giọng nói từ xa, bà đã phân biệt được từng thành viên trong gia đình. Vì đã quen với cuộc sống nông thôn và công việc vất vả từ thời trẻ, bà vẫn giữ được sức khỏe ổn định và cơ địa linh hoạt. Khi bố mẹ em ra đồng, bà tự mình lo đi chợ, nấu cơm, chăm sóc gia đình và đám gia cầm. Rất hiếm khi em thấy bà nghỉ ngơi, sau khi mọi công việc xong xuôi bà lại vác cuốc ra vườn, làm việc từ xới đất, nhổ cỏ đến bón phân cho rau củ và cây ăn trái.
Bà là một người kể chuyện tuyệt vời. Em rất ngưỡng mộ trí nhớ lâu dài của bà. Dù chỉ học hết lớp làng, bà vẫn có thể thuộc lòng Truyện Kiều, Nhị độ mai, Phạm Công Cúc Hoa, Đồng tiền Vạn Lịch,… cùng vô số ca dao và truyện cổ khác. Những buổi chiều hè dễ chịu, bà mắc võng trong chái nhà, nằm đung đưa nhai trầu và thưởng thức hòa nhạc từ thiên nhiên.
Em nghe người già kể rằng khi còn nhỏ, bà nội em từng là một người quan họ nổi tiếng trong làng. Gia đình, họ hàng và hàng xóm đều quý mến bà bởi lòng nhân ái và tính cách tốt bụng. Ai gặp khó khăn đều có thể đến xin bà giúp đỡ, dù là sáng sớm hay khuya. Bà luôn khuyên bảo con cháu phải yêu thương nhau như yêu thương bản thân và giữ lòng nhân ái với láng giềng. Sau khi xong việc học, em sắp xếp sách vở vào cặp, cài cửa, tắt đèn và nhẹ nhàng bò vào trong màn. Bà nằm sang một bên nhường chỗ cho em. Hơi ấm từ người bà lan tỏa, tạo nên không gian thoải mái. Em ôm lưng bà, thì thầm: “Bà ơi! Cháu đấm lưng cho bà nhé!” Bà mắng yêu: “Nhỡ bố chị đợi mãi chả thấy đâu! Thôi, đi ngủ đi, mai dậy sớm đi học!”
Em thật sự yêu quý bà và mong bà khỏe mạnh, sống lâu bên con cháu.
10. Hồi ấu bên vòng tay yêu thương của bà
Trong gia đình tôi có rất nhiều người, nhưng người mà tôi kính trọng và thương yêu nhất chính là bà nội.
Bà nội tôi đã đến tuổi bảy mươi nhưng sức khỏe vẫn còn rất tốt. Da của bà nở nhăn, sậm màu bởi thời gian. Khác biệt với những người cùng tuổi, tóc bà vẫn đen thẫm, gọn gàng sau đầu. Đôi mắt lớn nhưng mờ mờ, nụ cười phúc hậu cùng hàng răng đen trắng nõn mang đến cho bà nét đặc biệt. Đôi bàn tay nhăn nheo với những vết chai chói lọi kể chuyện về những ngày làm việc vất vả. Bà thường ăn mặc giản dị với những bộ đồ nâu đã cũ. Mỗi khi mẹ tôi tặng tiền bà để mua quần áo mới, bà từ chối và nói rằng: “Bà già rồi, không cần nhiều quần áo. Con để tiền đó lo cho bọn trẻ.”
Bà nội tôi rất yêu cây cỏ. Mỗi sáng, bà tự tay tưới nước và bón phân cho cây. Một lần, anh em tôi hỏi: “Bà ơi, sao bà thích những cái cây này vậy? Có phải bà thương chúng hơn chúng cháu không?” Bà nhìn chúng tôi và nói: “Không đâu, tất nhiên bà yêu thương các cháu hơn rồi. Những cái cây này chỉ là niềm vui của bà thôi. Đây là cây mà ông để lại khi ông mất, bà thay ông chăm sóc chúng.”
Bà thật sự yêu thương chúng tôi. Khi tôi còn nhỏ, bà là người mẹ thay thế, chăm sóc từng bước đi của tôi. Mỗi đêm, bà ru tôi vào giấc ngủ bằng những khúc hát ru. Khi tôi ốm, bà chăm sóc để mẹ có thể đi làm. Bà ngồi bên giường, vuốt ve, đưa từng thìa cháo nhỏ cho tôi.
Qua những năm tháng ấu thơ, tôi đã trưởng thành trong vòng tay yêu thương của bà.
Về sau, dù bà không sống gần như trước, mỗi lần tôi về thăm, bà vẫn mang nhiều quà từ quê lên cho tôi và hàng xóm. Mọi người đều yêu mến và kính trọng bà. Bà là người rất nhân hậu. Có lần, khi thấy một em bé ăn xin từ xa, bà đã nhanh chóng đến đưa tiền và khuyên bé mua đồ ăn. Sau khi em bé đi xa, bà nói với tôi: ‘Cháu có trông thấy em bé ấy không? Bà nghĩ em bé đó chỉ cỡ tuổi cháu mà đã phải ăn xin. Thật đáng thương. Từ nay về sau, nếu gặp ai khó khăn, cháu phải giúp đỡ họ. Họ cũng là con người như chúng ta, chỉ khác là cuộc sống họ không may mắn, cháu đừng bao giờ khinh thường hay chế nhạo họ'.
Vì yêu quý bà rất nhiều, tôi luôn mong muốn về quê. Tôi chỉ mong gặp bà, nghe những câu chuyện cổ tích của bà, nằm trong vòng tay ấm áp của bà và thiếp đi theo tiếng ru à ơi. Tôi yêu bà rất nhiều và luôn mong không phải rời xa bà.
11. Bà là nguồn động viên của cuộc đời em
Thời thơ ấu của em lặng lẽ trôi qua với những giai điệu ru êm dịu của bà ngoại. Bà là người tuyệt vời nhất trong cuộc đời em.
Mọi người luôn khen rằng bà em đẹp dù đã già. Năm nay, bà đã bước sang tuổi 80 nhưng vẫn rất nhanh nhẹn. Mái tóc bạc phơ chứa đựng bao kỷ niệm của thời gian. Gương mặt bà chằng chịt những nếp nhăn không theo quy luật nào, cùng với những vết sẹo làm da bà thêm thô ráp. Trán bà cao, đôi lông mày có vài sợi bạc trắng. Đôi mắt của bà không còn sáng như trước nhưng vẫn dịu dàng, ấm áp. Hàm răng bà đen bóng do nhuộm và thói quen ăn trầu, vẫn khỏe mạnh, chưa mất chiếc nào. Lưng bà hơi cong, nhưng vẫn di chuyển nhanh nhẹn. Đôi bàn tay gầy guộc, nhám nho do làm nông nhiều năm, nhưng lại đẹp lạ thường. Đôi bàn tay ấy đã trải qua bao khó khăn nhưng không ngừng làm việc. Bà thường bảo ‘ngồi không sao được'.
Ngày trước, bà thường ‘thuê' em nhổ tóc bạc, mỗi sợi tóc nhổ được sẽ có một trăm đồng. Em ngây thơ tìm đủ cách để có nhiều tóc bạc chỉ để mua kẹo. Giờ đây, khi tóc bạc trên đầu bà càng nhiều, em chỉ mong bà mãi khỏe mạnh, không bao giờ già đi. Mỗi buổi trưa hè, hai chúng tôi lại ngồi trên sạp góc hè. Bà nhẹ nhàng vuốt tóc em, hát những bài hát ngọt ngào. Những lời ru dịu dàng đưa em vào giấc ngủ trưa. Qua thời gian, em đã lớn lên trong tình yêu thương vô tận của bà ngoại.
Bà còn là người che chở, bảo vệ em mỗi khi gặp khó khăn. Dù em có phạm lỗi thế nào, bà vẫn luôn ân cần, nhắc nhở nhẹ nhàng. Những bài học của bà khắc sâu trong tâm hồn, giúp em tránh xa lỗi lầm. Bà ngoại em luôn được mọi người yêu quý vì tấm lòng nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Tấm lòng đó phong phú tâm hồn em, truyền sức mạnh cho em bước lên phía trước. Gia đình ai cũng yêu quý bà, luôn lắng nghe bà. Em thường giúp bà từ việc quét nhà, nhặt rau, đến việc múc nước.
Em yêu thương bà từng cử chỉ, lời nói, nụ cười và ánh mắt hiền lành của bà. Chỉ mong thời gian ngừng lại để bà không bao giờ già đi nữa.